Có một người thầy rất giỏi dạy văn học cho học sinh của mình. Một hôm, ông ta quyết định sử dụng phương pháp hướng dẫn bằng lời nói để giảng dạy các bài học. Tuy nhiên, ông ta gặp phải một số khó khăn:
Ban đầu, học sinh không lắng nghe ông ta khi ông ta chỉ giảng bằng lời nói. Họ dường như không quan tâm và không chú ý đến những gì ông ta nói. Điều này gây khó khăn cho ông ta khi cố gắng truyền đạt kiến thức cho học sinh.
Thứ hai, một số học sinh không hiểu rõ những gì ông ta đang giảng bằng lời nói. Họ cảm thấy như đang bị lạc trong một bối cảnh đầy những từ ngữ khó hiểu.
Thứ ba, nhiều học sinh quên những gì ông ta nói chỉ trong một thời gian ngắn sau khi nghe. Họ cần phải viết lại những gì họ nghe được nếu muốn ghi nhớ kiến thức.
Cuối cùng, việc theo dõi các bài học qua hướng dẫn lời nói cũng rất khó. Không có một sự thống nhất trong nội dung và hình thức giảng dạy. Do đó, học sinh cảm thấy khó khăn trong việc theo dõi bài học.
Từ những trở ngại này, người thầy đã nhận ra rằng việc sử dụng chỉ dẫn bằng lời nói không phải là phương pháp tốt nhất để truyền đạt kiến thức cho học sinh. Thay vào đó, ông ta chuyển sang sử dụng phương pháp hướng dẫn bằng hình ảnh và văn bản. Nhờ đó, ông ta có thể giải thích các khái niệm phức tạp một cách dễ hiểu hơn và học sinh có thể theo dõi bài học dễ dàng hơn.